{[['']]}
Thơ về ngày lễ vu lan báo hiếu là những lời tri ân thành kính mà sâu sắc nhất của con gửi tới cha mẹ, những người có ơn trời biển sinh thành và dưỡng dục.
THÁNG BẢY VU LAN
Tác giả: Nàng Út
Vu lan đến đây mùa báo hiếu
Xót xa lòng ai hiểu đầy vơi
Mồ côi tội lắm Mẹ ơi
Mình con lạc bước chơi vơi giữa đời
Con nhớ Mẹ lệ rơi chảy mãi
Nhớ Mẹ nhiều con phải làm sao
Lòng đau se thắt nghẹn ngào
Nhớ sao kỉ niệm thuở nao ùa về
Lúc còn nhỏ không hề hay biết
Giữa dòng đời chảy xiết khôn nguôi
Bao nhiêu cay đắng ngậm ngùi
Mẹ dành nhận hết ngọt bùi phần con
Con chẳng biết còn hờn còn dỗi
Mẹ vỗ về trách tội chi đâu
Nay mùa tháng bảy mưa ngâu
Lòng con nhớ Mẹ lệ sầu chứa chan
Con mơ ước thời gian quay lại
Để bên đời Mẹ mãi bên con.
ĐẠO HIẾU CHƯA TRÒN
Tác giả: Cà Phê Đắng
Ân dưỡng dục suốt đời ghi tạc
Nghĩa sinh thành nguyện khắc trong tâm
Nắng mưa cha mẹ dãi dầm
Nuôi con khôn lớn âm thầm chở che
Quê mình đó bờ tre khóm trúc
Vẫn bên con những lúc dặm trường
Trong con mãi một tình thương
Ơn cha nghĩa mẹ quê hương xóm nghèo
Mùa thu đến mưa heo gió bấc
Cha có tròn được giấc ngủ say
Mẹ ăn uống có đủ đầy
Mặc có đủ ấm những ngày lạnh căm
Con vẫn mãi âm thầm nguyện ước
Cha mẹ già luôn được bình an
Mùa về tháng bảy vu lan
Chưa tròn đạo hiếu trách thân tủi hờn.
NỖI LÒNG VU LAN
Tác giả: Hạ Buồn
Nhẹ nhàng nghênh đón thu sang
Khí trời man mát, sắc vàng lả lơi
Miên man niềm lá rụng rơi
Yêu thương gắn kết, tình đời nở hoa.
Chạnh lòng bao nỗi xuýt xoa
Phận duyên day dứt vỡ òa hạt ngâu
Công cha, nghĩa mẹ dày, sâu
Nuôi con khôn lớn, dãi dầu nắng mưa.
Ngước trời đếm hết sao thưa
Đáp đền phụ mẫu vẫn chưa thể tròn
Sinh thành ân tựa núi non
Gian lao dưỡng dục mỏi mòn trí tâm.
Rưng rưng ngấn lệ tình thâm
Dốc lòng báo hiếu lặng thầm xót xa
Tủi lòng còn mẹ mất cha
Áo cài hoa đỏ... trầm kha nỗi niềm.
Lung linh tình mẹ trong tim
Nâng niu phụng dưỡng, cần tìm đâu xa !
Biển trời lồng lộng hoan ca
Vu Lan báo hiếu... mặn mà nghĩa ân.
VU LAN (THƠ CHÂM BIẾM)
Tác giả: Hoàng Trọng Lợi
Còn sống thì chẳng cho ăn
Đến khi chết mới làm văn tế ruồi
Nguôi ngoai chi cái kiếp người
Sống thì bỏ mặc chết thời kinh doanh
Nói thì giọng yến giọng oanh
Bảo nuôi cha mẹ thì anh rụt vòi
Nói ra tỵ nạnh người ta
Làm lễ báo hiếu để mà cầu thân
Mỗi năm chỉ có một lần
Mời khách đến dự thêm phần kết giao
Phong bao tièn cúng nhiều sao
Kinh doanh hợp pháp tiền vào túi ta
Cuộc sống ngày một xa hoa
Nhưng mà nhân nghĩa vẫn là trước tiên
Mong cho cuộc sống ngoan hiền
Tu nhân tích đức thành tiên trong nhà
Thứ nhất là tu tại gia
Thứ nhì tại chợ thứ ba tại chùa
Đừng để vàng bạc bỏ bùa
Quên đi nhân nghĩa kế thừa ngàn năm
VU LAN NỖI NHỚ NGÀN ĐỜI
Sao con bỗng thấy bồi hồi trái tim
Nhớ cha mẹ biết đâu tìm
Thương yêu nồng ấm nỗi niềm sớt chia!
Linh hồn cha mẹ bên kia
Mang theo làn gió cùng tia nắng hồng
Xin cho con một chút lòng
Bao la tình mẹ -mặn nồng tình cha
Hải hà ân nghĩa thiết tha
Non cao biển rộng mượt mà đồng quê
Xanh xanh tre ngã thu về
Quyện theo chiều gió tóc thề mẹ yêu
Cha ngồi dáng vẻ buồn thiu
Thương sao số phận sớm chiều lao đao
Cảnh nghèo quê nội thuở nào!
Tim con se thắt buồn xao xuyến lòng
Quặn đau trời đổ cơn dông
Ngọn đèn loe loét căn phòng đơn sơ
Nếp nhà sau trước bơ phờ
Không nguyện vẹn nỗi để nhờ nắng mưa
Bỡi tường chắn chống lưa thưa
Lợp tranh vách đất sớm trưa kiếp nghèo!
Tháng ngày cha mẹ cheo leo
Nuôi con ăn học mong theo kịp người
Con vui cha mẹ mĩm cười
Đơn sơ hạnh phúc người người thương yêu
Giờ đây khoảnh khắc buổi chiều
Con ngồi ôn lại mọi điều ngổn ngang
Có lần con đã lang thang
Tìm quên nỗi nhớ ruột gan rối bời
Xin cho con nói một lời
Con yêu cha mẹ ngàn đời không phai!
(Tác giả: Sương Trần)
BÀI THƠ: VU LAN NHỚ MẸ
Cõng theo nỗi nhớ vào đời Mẹ ơi!
Đỉnh phù vân gió chơi vơi
Con về ngấm lạnh đơn côi buốt lòng
Vu Lan về Mẹ biết không?
Hoa hồng bạc cánh vời trông chân trời
Bể dâu nghiêng cả một đời
Mẹ gồng gánh hết chẳng lời thở than
Mẹ ơi! sáu mùa Vu Lan
Áo con trắng với khăn tang lạnh lùng
Ba mươi năm Mẹ thuỷ chung
Nhớ người lạc bước mịt mùng khơi xa
Cha đi biền biệt giang hà
Nhóc nheo tám đứa Mẹ tha la buồn
Gánh chè ngọt nước mắt tuôn
Chắt chiu từng chút khơi nguồn tương lai
Mẹ ơi! nước mắt sớm mai
Cúi đầu nhớ Mẹ chia hai nỗi buồn
Thương cha thương mẹ cội nguồn
Mẹ ơi! con khóc....mưa luồn trong tim!..
(Tác giả: Nga Vũ)
BÀI THƠ: VU LAN NHỚ CHA
Di ảnh Cha đó, con tan nát lòng.
Cha đi vào giữa mùa đông
Tháng mười, hai tám xác không còn hồn.
Thân Cha lạnh,con ghì ôm
Gào xé trời đất thấu hôm ấy rồi.
Linh sàng con phủ phục ngồi
Con như điên dại, bể khơi vẫy vùng
Tim đau, đau đến khôn cùng
Để rồi ngất lịm giữa đồng tiễn Cha.
Thật là cay đắng xót xa
Đến khi hạ huyệt con đà mê man.
Tội con bất hiếu ngút ngàn,
Khi không tiễn nổi suối vàng Cha đi.
Ân hận thì có ích gì
Còn đâu Cha nữa để quỳ xin tha.
Giờ đây nước mắt nhạt nhòa
Con viết thơ hóa, để Cha hiểu lòng.
Xa lắm nơi chốn thinh không
Cha có thấu hiểu nỗi lòng của con.
Tám tháng, đau đớn, mỏi mòn
Thỉnh thoảng trong mộng Cha con chuyện trò.
Âm dương cách trở bến đò
Vu lan báo hiếu một mùa đau thương.
Tháng bảy trước, Cha ngồi giường
Con xoa, con nắn tay xương guộc gầy
Tháng bảy những ngày năm nay
Chông chênh con bước, trời mây con nhìn.
Lạy Phật con lễ cầu xin
Cho Cha siêu thoát về miền tây phương
Cha cứ nhẹ bước trên đường
Khổ đau để lại bụi đường nhân gian,
Đôi khi nghe tiếng con than
Xin Cha nhìn xuống giơ bàn tay nâng.
Như xưa khi ở cõi trần
Cũng đôi tay ấy muôn lần đỡ con.
Dương gian lắm nỗi héo mòn
Phúc người ta lớn vẫn còn song thân
Con mất Cha, mất mọi phần
Về ngôi nhà cũ, bước chân vô hồn.
Mình Mẹ góc vườn cô đơn
Áo đen lẫn với lá vườn hắt hiu.
Cây cối giờ đây tiêu điều,
Vườn lan héo rũ mỗi chiều nhớ Cha.
Con Mực nằm im gốc đa
Chẳng cất tiếng sủa,mong Cha xoa đầu.
Than ôi, kiếp sống bể dâu
Mất Cha nhà có khác tàu trật ray
Cha ơi, Cha thác nơi này
Nay xin Cha hãy nhẹ bay rũ trần.
Con nhớ thương Cha vô ngần
Hàng ngày niệm Phật muôn lần thỉnh kêu.
(Tác giả: Phạm Kim Cúc)
Post a Comment