{[['']]}
Chuyện tình yêu 24h – Tôi biết mình không thể quên hoặc yêu ai khác ngoài anh dù chúng tôi đã bước qua tuổi 26, muốn tiếp tục chờ đợi anh.
Tôi và anh biết nhau cách đây hai năm trong một lớp học thêm buổi tối. Anh hơn tôi hai tuổi, vui tính và khá tâm lý. Hai năm trôi qua anh đối với tôi vẫn là một người bạn đơn thuần nhưng tôi có tình cảm với anh từ lâu. Khi tôi nhận ra điều đó thì anh cũng bắt đầu đi nước ngoài làm việc.
Đến trước ngày anh đi, chúng tôi gặp nhau lần đầu với tư cách một buổi hẹn, sau rất lâu không gặp nhau. Anh cũng báo với tôi là đi nước ngoài làm việc. Hôm ấy tôi rất buồn vì biết anh sẽ đi rất xa và rất lâu, tôi lại là đứa khó rung động, khó quên. Hôm đi anh nắm tay tôi và bảo đừng chờ vì sẽ còn nhiều người tốt hơn anh. Tôi biết vì sao anh nói vậy, bởi anh không có tình cảm nào khác với tôi ngoài tình bạn, vì sợ tôi buồn nên anh không nói thẳng tất cả.
Còn về phần mình, sự ương bướng và nghịch ngợm đó càng ngày càng nhiều hơn. Tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về anh. Anh đi rồi tôi nhận ra mình càng yêu anh hơn, một tình yêu lặng thầm và đối với tôi nó rất ý nghĩa. Sau hai năm anh liên lạc với tôi trên Facebook, dù nick hai bên vẫn sáng nhưng không ai nói gì với nhau. Cho đến hôm đó, tôi nói chuyện trước và hỏi anh khỏe không, anh trả lời rất lịch sự và nhiệt tình. Mỗi khi nói chuyện với anh tôi cảm thấy vui, đó là lý do vì sao tôi vẫn mãi chờ đợi anh dù xung quanh có nhiều người thích mình.
Anh liên lac với tôi, khoảng thời gian đó chúng tôi có trò chuyện như bạn bè nhưng nhiều hơn. Nhiều đêm liên tiếp anh gọi điện về bằng Skype và kể cho tôi nghe về chuyện tình cảm của anh và người con gái khác bên đó. Anh yêu chị ấy rất nhiều và ngược lại. Tôi cảm nhận được rõ ràng tình cảm anh dành cho chị, sâu sắc và chân thành. Nhưng hình như vì lý do gì đó mà cuộc tình của họ sắp phải kết thúc. Anh hỏi tôi giờ phải làm sao. Tôi hiểu tính anh, một người giàu tình cảm và cũng như tôi khó rung động, anh không muốn bỏ chị chút nào nhưng chắc có lý do buộc anh phải bỏ. Theo tôi nghĩ là chị không cùng anh về Việt Nam được trong khi anh là con trai đầu, phải về Việt Nam sống và phụng dưỡng ba mẹ. Tôi là người vốn dĩ lắng nghe khá tốt nên đã giấu đi tâm tư riêng mình mà lắng nghe anh, công việc ấy với tôi vừa hạnh phúc vừa buồn.
Luôn là vậy, tôi hiểu tình yêu là điều khó như ý mình muốn. Anh đã chọn về Việt Nam nghỉ phép dài ngày để thăm nhà sau hai năm đi làm và muốn có thời gian nghĩ lại tất cả. Anh đã gặp tôi trong khi tôi không ngờ có thể gặp lại anh vì hai năm trước anh bảo 5 năm sau mới về. Cuộc gặp gỡ này tôi đã chuẩn bị hàng tháng, bản thân có sở thích viết truyện ngắn nên tôi đã viết cho anh một cuốn truyện xoay quanh cuộc đời anh bằng chính cảm nhận chân thật của mình. Ở cuộc gặp gỡ ấy, tôi đã khóc và anh thì mắt đỏ hoe vì lắng nghe những tâm sự thật sự của nhau. Tôi đã thừa nhận rằng mình không thể yêu ai khác ngoài anh.
Hôm đó chúng tôi đã ngồi nói chuyện với nhau 5 tiếng đồng hồ, chụp những bức hình kỷ niệm ở ngôi trường đại học mà chúng tôi lần đầu gặp. Anh có vẻ buồn, nắm bàn tay tôi rất chặt, im lặng nhìn tôi. Về phần mình, tôi không rõ như thế nào, bằng linh cảm của đứa con gái tôi nghĩ anh có tình cảm với mình nhưng hình như đang lưng chừng trong rắc rối của anh.
Anh bảo tôi đừng khóc nhè nữa, có những chuyện chưa thể nói được vào lúc này nhưng anh cũng không rõ ràng điều gì. Tôi cũng không biết anh có tình cảm thật với mình hay vì sợ tôi buồn mà như vậy. Hôm chia tay anh trước ngày bay, anh tặng tôi thỏi son môi đã chuẩn bị từ bên ấy, dặn tôi: Em đừng khóc nhè nữa, có những chuyện thật khó nói, anh cũng không biết phải làm sao, nhưng có lẽ anh phải mạnh mẽ và bản lĩnh giải quyết chuyện tình cảm của mình. Em phải sống thật tốt, thêu bức tranh nhanh đi để treo lên và cảm ơn em vì đã viết truyện cho anh. Anh sẽ mang nó qua bên ấy và giữ bên cạnh. Anh sẽ không gửi lại cho em dù có bất cứ chuyện gì xảy ra với anh. Anh hứa đấy!
Tôi biết mình không thể quên hoặc yêu ai khác ngoài anh dù chúng tôi đã bước qua tuổi 26. Tôi vẫn muốn chờ anh cho đến khi anh có gia đình, rồi sau đó tính sau. Dù vậy, tôi lại không rõ tình cảm của anh với mình ra sao. Mong các bạn cho tôi lời khuyên, nên chờ anh tiếp hay phải lãng quên để tìm một người yêu và cưới giống như bạn bè khuyên bảo.
Post a Comment